出还

(唐代)韦应物

昔出喜还家,今还独伤意。入室掩无光,衔哀写虚位。凄凄动幽幔,寂寂惊寒吹。幼女复何知,时来庭下戏。咨嗟日复老,错莫身如寄。家人劝我餐,对案空垂泪。

《出还》拼音标注

chū huán
xī chū xǐ huán jiā,
jīn huán dú shāng yì。
rù shì yǎn wú guāng,
xián āi xiě xū wèi。
qī qī dòng yōu màn,
jì jì liáng hán chūi。
yòu nv̌ fù hé zhī,
shí lái tíng xià xì。
zī jiē rì fù lǎo,
cuò mò shēn rú jì。
jiā rén quàn wǒ cān,
dùi àn kōng chúi lèi。