挽尹晓山

(元代)尹廷高

行辈如君能几人,秋风孤雁独离群。曰斜客舍迷春梦,天阔家山隔暮云。

清苦一生磨蝎命,凄凉千古耒阳坟。吟窗月落前村晓,孤鹤声哀不忍闻。

《挽尹晓山》拼音标注

wǎn yǐn xiǎo shān
xíng bèi rú jūn néng jī rén,
qīu fēng gū yàn dú lí qún。
yuē xié kè shè mí chūn mèng,
tiān kuò jiā shān gé mù yún。
qīng kǔ yī shēng mó hé mìng,
qī liáng qiān gǔ lěi yáng fén。
yín chuāng yuè luò qián cūn xiǎo,
gū hè shēng āi bù rěn wén。